Cover Kit Module

Hành Trình Của Một Indie-Stack Developer Mộng Mơ

Tôi là Huỳnh Nhân Quốc, một kẻ mộng mơ giữa những dòng code, một lập trình viên sinh ra tại Tam Kỳ – thành phố yên bình tại Quảng Nam, nơi những buổi chiều đầy nắng soi rọi con đường mộng mơ, những ngọn đèn chiếu rọi xuống mặt đường những đêm dài ngoài phố, và ký ức tuổi trẻ đã nuôi dưỡng khát vọng lớn lao trong tôi. Tôi là một indie-stack developer, một người tự do sáng tạo, tự xây dựng mọi thứ từ ý tưởng thô sơ đến sản phẩm hoàn chỉnh, với niềm tin vào sự độc lập trong thế giới công nghệ. Hành trình của tôi không phải là một câu chuyện cổ tích, mà là một hành trình đầy mồ hôi, nước mắt, những thất bại đau đớn, và những niềm vui giản dị khi nhìn thấy giấc mơ của mình có thể chạm đến trái tim người khác.

Con đường tôi đi không có ánh hào quang của các startup triệu đô, không có đội ngũ đông đảo hay những bản kế hoạch hoành tráng. Chỉ có tôi, một chiếc laptop cũ kỹ với phím đã sờn, một ngôn ngữ lập trình yêu thích như Golang và những giấc mơ không bao giờ ngủ yên. Tôi không hứa hẹn sẽ thay đổi thế giới, nhưng tôi hứa với chính mình: sẽ sống thật, sẽ sáng tạo và sẽ không bao giờ từ bỏ, dù con đường ấy có gập ghềnh đến đâu. Đây là câu chuyện của tôi ( một kẻ mộng mơ ) một lập trình viên độc lập và một người luôn tin rằng công nghệ, khi được viết bằng trái tim, có thể vẽ thành một câu chuyện đẹp.

“Đời người như một giấc mộng, nhưng giấc mộng ấy có thể đẹp, nếu bạn dám tin, dám bước đi và dám sống với mộng mơ của chính mình.”

Khởi Đầu Bằng Những Bước Chân Chập Chững

Tam Kỳ Nơi Tôi Hạt Giống Đầu Tiên

Năm 2015, hành trình công nghệ của tôi bắt đầu với một câu hỏi ngây ngô: HTML là gì? Đó là thời điểm tôi lần đầu tiếp xúc với Blogger, một nền tảng miễn phí của Google. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của tôi, trước chiếc laptop mở YouTube và tìm kiếm những video hướng dẫn như “Cách tạo blog bằng Blogger” hay “HTML cho người mới bắt đầu”. Tôi mày mò chỉnh sửa giao diện, thay đổi màu nền, thêm một dòng chữ chuyển động, và cảm thấy phấn khích như vừa khám phá ra một thế giới mới. Với tôi, HTML là bộ khung, CSS là lớp sơn màu làm đẹp giao diện, còn JavaScript là nhịp đập khiến mọi thứ trở nên sống động.

Những ngày đầu ấy, tôi như một đứa trẻ lạc vào khu vườn của những dòng mã , tò mò và háo hức với từng khám phá nhỏ. Tôi nhớ cảm giác khi lần đầu tiên thay đổi được màu của một nút bấm trên blog, hay khi thêm được một đoạn script giúp website chuyển động mà copy từ trên mạng. Những thành công nhỏ bé ấy, dù chỉ là vài dòng code đơn giản, đã thắp lên trong tôi niềm đam mê mãnh liệt với lập trình. Tôi tự hỏi: “Nếu mình có thể làm được điều này, thì mình còn có thể làm được những gì nữa?”

Bài Học Về Kỷ Luật

Trước khi bước vào hành trình công nghệ, tôi hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Đó là một trải nghiệm đầy ý nghĩa, dạy tôi về kỷ luật, trách nhiệm, và lòng tự hào khi được đóng góp một ít sức mình cho Tổ Quốc. Những ngày trong quân ngũ, tôi học cách tự giác, kiên định và đối mặt với khó khăn mà không than vãn. Tôi nhớ về những ngày tháng trong quân ngũ, tôi dành thời gian để đọc những quyển sách và học các sử dụng ngôn từ nhiều hơn. Chính những ngày ấy đã rèn giũa ý chí của tôi, để sau này, khi đối mặt với những lỗi code không giải được hay những thất bại trong dự án, tôi vẫn có thể đứng dậy và tiếp tục.

Khi trở về Tam Kỳ sau nghĩa vụ, tôi vừa ôn thi đại học, vừa học lái xe ô tô, hỗ trợ gia đình với những công việc lặt vặt và mày mò công nghệ. Không có mentor, không có người dẫn đường, chỉ có tôi và chiếc laptop . Tôi dành hàng giờ để tìm hiểu về Blogger, thử tạo các blog nhỏ với nội dung về quê hương, về những đôi giày tôi yêu thích, hay đơn giản là những câu chuyện tuổi thơ. Tôi không biết rằng những ngày ấy đang đặt nền móng cho hành trình dài phía trước.

Những Viên Gạch Đầu Tiên

Những ngày ở Tam Kỳ, tôi thường ngồi trong căn phòng nhỏ, bật chiếc laptop đã sờn phím, và tìm kiếm trên Google những thứ như “theme blogsport đẹp” hay “HTML cho người mới bắt đầu”. Tôi học cách tạo một trang blog đơn giản, thêm các widget, và thử sức với những đoạn JavaScript ngắn để tạo hiệu ứng. Tôi nhớ một lần thức đến giờ sáng, chỉ để tìm cách làm một thanh menu đổi màu khi hover. Khi nó hoạt động, tôi đã nhảy cẫng lên vì vui, dù sáng hôm sau phải dậy sớm để lên trường đi học.

Chính sự tò mò đã dẫn tôi đến cánh cửa Đại học Quảng Nam, nơi tôi bắt đầu hành trình học tập chuyên sâu về công nghệ thông tin. Tôi không biết rằng, những dòng code đơn giản trên Blogger sẽ trở thành hạt giống cho giấc mơ lớn hơn như giấc mơ trở thành một indie-stack developer, tự do sáng tạo và làm chủ hành trình của chính mình.

“Mỗi dòng code đầu tiên là một hạt giống, nhỏ bé nhưng chứa đựng cả một khu vườn của đam mê.”

Đại Học Của Tôi Hành Trình Khám Phá và Đam Mê

Triết Học và Những Câu Hỏi Lớn

Tháng 9 năm 2015, tôi bước chân vào Đại học Quảng Nam, chuyên ngành Công nghệ Thông tin. Kỳ đầu tiên, thay vì đắm mình trong code, tôi lại bị cuốn hút bởi môn triết học và Mac-Lênin. Tôi mê những triết học đọc qua mạng, tìm thấy niềm vui trong việc phân tích thế giới qua lăng kính khoa học. Tôi yêu thích những tư tưởng của Lênin, cảm nhận tình yêu sâu sắc hơn dành cho những người vĩ đại ấy và dần hình thành một thế giới quan riêng – một cách nhìn cuộc sống vừa khoa học, vừa đầy cảm xúc. Những buổi nói chuyện với bạn bè về ý nghĩa của cuộc sống, về chủ nghĩa duy vật biện chứng, khiến tôi nhận ra rằng, dù là lập trình hay triết học, tất cả đều là cách để tôi hiểu rõ hơn về bản thân và thế giới xung quanh.

Triết học không chỉ là môn học, mà còn là nguồn cảm hứng. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Mình sống để làm gì? Mình muốn để lại điều gì cho thế giới?” Những câu hỏi ấy đã thôi thúc tôi tìm kiếm ý nghĩa trong từng dòng code, từng sản phẩm tôi tạo ra. Tôi muốn công nghệ của mình không chỉ là những cỗ máy, mà còn là những câu chuyện mang giá trị đến với mọi người.

C / C++ Và Sự Khù Khờ

Nhưng lập trình mới là nơi trái tim tôi thực sự thuộc về. C và C++ là những thử thách đầu tiên, nhưng với tôi, chúng như một mê cung khó hiểu. Tôi chép code từ mạng, chạy thử, và chẳng biết mình đang làm gì. Tôi nhớ lần làm bài tập về đệ quy là một khái niệm mà khi ấy tôi chỉ biết tên chứ không hiểu bản chất. Trong một kỳ thi trên giấy, tôi đã chép tài liệu để giải bài, nhưng cảm giác ấy không hề dễ chịu. Tôi tự hứa với mình: sẽ không bao giờ lặp lại điều đó. Sự tò mò và nỗ lực mới là chìa khóa để chinh phục những thử thách.

Tôi bắt đầu tự học lại những gì mình đam mê qua các tài liệu miễn phí trên mạng, từ những trang như đến các video YouTube. Tôi viết những chương trình đơn giản, như tính tổng dãy số hay sắp xếp mảng, và dần hiểu được cách máy tính “nghĩ”. Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, chỉ viết code không đủ. Tôi cần hiểu tại sao nó hoạt động, tại sao nó thất bại, và làm thế nào để làm tốt hơn.

Bước Ngoặt Với C#

Năm thứ hai đại học là bước ngoặt lớn trong hành trình của tôi. Tôi gặp C#, ngôn ngữ đã đánh thức đam mê lập trình trong tôi. Tôi bắt tay xây dựng một phần mềm quản lý bán giày là ý tưởng nảy sinh từ sở thích cá nhân với những đôi giày đẹp. Tôi muốn tạo ra một hệ thống giúp quản lý kho giày, từ việc nhập hàng, tạo mã vạch, đến theo dõi doanh thu. Tôi dành hàng đêm để nghiên cứu, từ cách sử dụng HashTable để tạo mã màu cho sản phẩm (như 00 cho trắng, 11 cho đen, 01 cho trắng-đen), đến việc tích hợp Code128 để quét mã vạch như những máy tôi thấy ở siêu thị.

Quá trình ấy không hề dễ dàng. Tôi gặp hàng tá lỗi, từ những exception không rõ nguyên nhân đến việc giao diện bị không đẹp khi hiển thị trên màn hình khác nhau. Tôi học cách xử lý lỗi bằng try-catch, hiểu rõ hơnvề đệ quy, và dần nắm bắt cách tổ chức dữ liệu sao cho hiệu quả. Có những đêm tôi thức đến 3 giờ sáng, chỉ để sửa một lỗi nhỏ trong vòng lặp, và khi nó chạy đúng, tôi như có động lực trên con đường của chính mình. Sau ba tháng miệt mài, phần mềm hoàn thành. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình có thể tạo ra thứ gì đó có giá trị, có thể mang ra thị trường.

Phần mềm bán giày không chỉ là một dự án, mà còn là một cột mốc. Nó giúp tôi đạt điểm cao trong môn C# và lọt vào top của trường, nhưng quan trọng hơn, nó cho tôi niềm tin rằng tôi có thể làm được điều mình đam mê. Tôi bắt đầu mơ lớn hơn: không chỉ là viết code, mà là tạo ra những sản phẩm có thể thay đổi cuộc sống của ai đó.

“Khi bạn làm điều mình yêu, mỗi dòng code không chỉ là công việc, mà là một nhịp tim của đam mê.”

Hành Trình Tìm Tự Do Từ WinForm đến PWA

Khám Phá WinForm và WPF

C# là gốc rễ đầu tiên, nhưng tôi không dừng lại ở đó. Tôi khám phá WinForm, nhưng nhanh chóng nhận ra nó thiếu sự cuốn hút với người dùng. Giao diện của WinForm đơn giản, nhưng thô ráp, không đáp ứng được kỳ vọng của tôi về một sản phẩm đẹp mắt. Tôi chuyển sang WPF, học về MVC, MVVM, Entity Framework, và LINQ. Tôi nhớ những ngày mày mò với XAML, cố gắng tạo ra những giao diện động với các hiệu ứng chuyển màu hay animation. Mỗi lần thấy một button chuyển động mượt mà, tôi lại cảm thấy như mình vừa vẽ nên một bức tranh sống động.

Nhưng tôi luôn đặt câu hỏi: Tại sao không có thứ gì cho phép viết một lần và chạy trên mọi nền tảng? Câu hỏi ấy dẫn tôi đến Xamarin, một công nghệ hứa hẹn giúp xây dựng ứng dụng đa nền tảng. Tôi bắt đầu thử nghiệm với Xamarin, tạo ra những ứng dụng nhỏ chạy trên cả Android và iOS. Nhưng Xamarin không dễ dàng như tôi nghĩ. Tôi gặp khó khăn với việc đồng bộ dữ liệu, với hiệu suất không ổn định, và với những lỗi khó hiểu mà tài liệu chính thức không giải thích được.

Hành Trình Với Firebase và API

Trong quá trình tìm kiếm giải pháp, tôi phát hiện ra Firebase( một cơ sở dữ liệu real-time khiến tôi mê mẩn vì khả năng đồng bộ dữ liệu tức thời ). Tôi nhớ lần đầu tích hợp Firebase Authentication vào một ứng dụng nhỏ, cảm giác khi thấy dữ liệu người dùng được lưu trữ và truy xuất trong tích tắc. Tôi thử tích hợp Google Sheets vào dự án, mày mò với JSON, và dần hiểu sâu hơn về API. Tôi viết những đoạn code để kéo dữ liệu từ Google Sheets, hiển thị trên ứng dụng, và cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa mới.

Nhưng hành trình không bao giờ dễ dàng. Tôi chuyển từ Xamarin sang Ionic, rồi Angular, Cordova, và cuối cùng là Progressive Web Apps (PWA). Mỗi bước đi là một lần thử thách, một lần thất bại, và một lần đứng dậy. Tôi nhớ những ngày vật lộn với Ionic, khi ứng dụng chạy mượt mà trên di động nhưng lại chậm chạp trên web. Tôi thử Cordova, nhưng thấy nó phức tạp và không tối ưu. Tôi từng nghĩ mình sẽ bỏ cuộc, nhưng mỗi lần như thế, tôi lại tự nhủ: “Chỉ cần thêm một bước nữa, mình sẽ tìm ra cách.”

PWA Là Biểu Tượng Của Sự Tự Do

Cuối cùng, PWA xuất hiện như một ánh sáng. Với tôi, PWA không chỉ là một công nghệ, mà còn là biểu tượng của sự tự do – khả năng tạo ra một ứng dụng chạy mượt mà trên mọi nền tảng, từ điện thoại đến trình duyệt web, mà không cần phụ thuộc vào các kho ứng dụng. Tôi bắt tay xây dựng dự án đầu tiên với PWA một ứng dụng kết hợp Angular, Firebase, Bootstrap, Material Design, và PWA.

Ứng dụng đầu tiên là một thử thách lớn. Tôi phải học cách tối ưu hóa hiệu suất, đảm bảo ứng dụng tải nhanh ngay cả trên mạng yếu, và tích hợp các tính năng như thông báo đẩy (push notification) hay chế độ offline. Tôi nhớ những ngày ngồi trong phòng, vừa mày mò các keyword vừa debug lỗi , chỉ để đảm bảo ứng dụng hoạt động ổn định trên mọi thiết bị. Khi dự án hoàn thành, tôi đã thử cài đặt nó lên điện thoại của mình và thấy biểu tượng ứng dụng xuất hiện trên màn hình chính, như một ứng dụng native. Cảm giác ấy, như thể tôi vừa chinh phục được một đỉnh núi.

Nhưng tôi cũng nhận ra rằng, dù code có hoàn hảo đến đâu, nếu không biết cách đưa sản phẩm đến tay người dùng, nó cũng chỉ là một tác phẩm nằm im trong bóng tối. Đó là lúc tôi bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về SEO, về cách tối ưu hóa hiệu suất, và về cách xây dựng một sản phẩm không chỉ đẹp mà còn hữu ích. Dự án đầu không chỉ là một thử nghiệm mà còn là lời tuyên ngôn rằng tôi có thể tự mình làm được điều gì đó đáng giá.

“Một sản phẩm tốt không chỉ nằm ở code, mà ở cách nó chạm đến trái tim người dùng.”

Độc Lập Công Nghệ: Con Đường Cô Đơn Nhưng Tự Do

Quyết Định Thử Thách

Năm 2018, tôi đưa ra quyết định táo bạo: bỏ học đại học, từ bỏ công việc làm thêm ổn định với mức lương ổn định, để dấn thân vào con đường không có lối đi rõ ràng – con đường của một web developer. Với tôi, đó không phải là sự bốc đồng, mà là một lời hứa với trái tim mình: sống thật với đam mê, tạo ra những sản phẩm mang dấu ấn riêng, và không để cuộc đời trôi qua trong những khuôn mẫu mà tôi không tin tưởng.

Quyết định ấy không dễ dàng. Gia đình tôi lo lắng và chính tôi cũng đôi lần tự hỏi: “Mình có đang điên rồ không?” Nhưng tôi biết rằng, nếu tiếp tục học chỉ để lấy bằng, làm việc chỉ để nhận lương, tôi sẽ mãi sống trong sự nuối tiếc. Tôi muốn mỗi dòng code tôi viết là một câu chuyện, mỗi sản phẩm là một giấc mơ được hiện thực hóa. Tôi khao khát tự do, tự do để thử nghiệm những ý tưởng điên rồ, tự do để thất bại mà không sợ bị phán xét, và tự do để đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.

Sài Gòn: Những Bài Học Đầu Tiên

Tôi rời Tam Kỳ, mang theo chiếc laptop và một giấc mơ lớn lao, để đặt chân đến Sài Gòn ( thành phố của những cơ hội và thử thách ). Ở đây, tôi làm việc với Angular, một framework tôi đã mày mò từ những năm đại học. Tôi học cách viết code sạch hơn, cách tổ chức dự án và cách biến những ý tưởng trong đầu thành những giao diện sống động. Nhưng Sài Gòn không phải là một câu chuyện là một hành trình thử thách của tuổi 20 dại khờ. Xong dự án khi thấy mình còn quá nhiều thiếu sót, tôi xin thôi việc và trở về Tam Kỳ lại với những giấc mơ còn dang dở. Tôi bắt đầu viết những website đầu tiên tôi xây dựng cho chính mình, những đứa con tinh thần tôi đặt trọn tâm huyết nhưng lại thất bại thảm hại. Chúng không xuất hiện trên Google, không thu hút được người dùng, và dường như bị nhấn chìm trong dòng chảy thông tin bất tận.

Trong khi đó, các dự án tôi làm cho khác hàng là một web tĩnh lại hoạt động ổn định, được xếp hạng trên google. Sự tương phản ấy khiến tôi nhận ra một bài học cay đắng: SEO không chỉ là một kỹ thuật, mà là một vũ khí sống còn. Nếu không hiểu cách đưa sản phẩm đến với thế giới, dù code của bạn có hoàn hảo đến đâu, nó cũng chỉ là một tác phẩm không ai biết đến. Tôi lao vào nghiên cứu SEO như một kẻ đói khát. Tôi đọc tài liệu, xem video trên YouTube, thử nghiệm trên website, YouTube, Facebook, và Google. Tôi học cách phân tích từ khóa, cách tối ưu tốc độ tải trang, cách viết nội dung để vừa thu hút người dùng, vừa làm hài lòng các thuật toán. Mỗi bài học là một viên gạch, mỗi thất bại là một lớp vữa, dần xây nên nền tảng kiến thức của tôi.

SEO dạy tôi không chỉ về kỹ thuật, mà còn về sự kiên trì. Tôi nhớ những ngày ngồi trong quán cà phê, nhìn dòng người qua lại trên đường phố tấp nập, tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng. Có những đêm tôi thức trắng, một lỗi nhỏ chỉ để nhận ra nó đến từ một dấu chấm phẩy bị thiếu. Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi tự nhủ: “Muốn giỏi, phải học và phải thử. Muốn biết, phải nghiên cứu và phải làm.” Tôi học từ code của người khác, từ những tài liệu miễn phí trên mạng, và từ chính những sai lầm của mình.

Đà Nẵng: Gặp Gỡ Parker và Lychee

Sau khi ở Tam Kỳ một thời gian, học và nghiên cứu thêm về SEO, về website tĩnh và universal website. Tôi bắt đầu thử việc ở Đà Nẵng. Tôi bắt đầu được học Golang, nhưng khoảng thời gian ấy có quá nhiều điều tôi vừa học và vừa làm trong 2 tháng. Nó dường như tràn bit với tôi. Với giấc mơ của tôi, vậy là 2 tháng thử việc thất bại. Tôi chuẩn bị rời Đà Nẵng lại về quê với Golang và giấc mơ đang bỏ ngõ.

Chuẩn bị rời Đà Nẵng một thành phố đáng sống, tôi gặp lại được hai người bạn đặc biệt: ParkerLychee. Chúng tôi gặp nhau trong một dịp tình cờ, khi tôi đang ngồi trong một homestyle ở Đà Nẵng, vừa viết code vừa mơ mộng về những dự án của riêng mình. Parker, một chàng trai Hàn Quốc với tinh thần khởi nghiệp cháy bỏng, chào tôi bằng một câu “Hi” ngắn gọn. Tiếng Anh của tôi khi ấy tệ đến mức tôi chỉ biết cười và trả lời bằng những câu gãy gọng qua Google Translate. Nhưng điều kỳ diệu là, chúng tôi vẫn hiểu nhau, không phải qua ngôn ngữ, mà qua đam mê.

Parker hỏi tôi: “What is your programming language?” Tôi ngập ngừng trả lời: “Golang.” Và thế là chúng tôi bắt đầu nói chuyện, từ những ý tưởng nhỏ đến những giấc mơ lớn. Parker giới thiệu tôi với Lychee, một cô gái Trung Quốc với tài năng thiết kế tuyệt vời. Cả ba chúng tôi, dù khác biệt về ngôn ngữ, văn hóa, và xuất thân, lại tìm thấy điểm chung trong khát vọng tạo ra thứ gì đó có ý nghĩa. Chúng tôi quyết định thành lập DIMODO – một nhóm khởi nghiệp nhỏ bé, không văn phòng, không vốn đầu tư, chỉ có ba trái tim đầy nhiệt huyết.

DIMODO, cái tên nghe như "Đi Mua Đồ", là nơi chúng tôi cùng nhau tranh luận, chia sẻ, và xây dựng những sản phẩm đầu tiên theo mô hình MVP (Minimum Viable Product). Parker luôn đẩy chúng tôi nghĩ lớn, với tầm nhìn chiến lược về thị trường. Lychee mang đến những thiết kế đẹp mắt, biến những ý tưởng thô sơ thành những giao diện sống động. Còn tôi, tôi đắm mình trong code, mơ về một nền tảng độc lập, nơi mọi thứ đều do chính tay mình tạo ra. Chúng tôi thường ngồi trong co-working space ở Đà Nẵng, chỉ tay vào màn hình, dùng Google Translate để giải thích ý tưởng, và cười đùa như những người bạn tri kỷ.

Đại Dịch và Sự Tan Rã Của DIMODO

Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng trọn vẹn. Năm 2020, đại dịch ập đến, kéo chúng tôi ra xa nhau. Lychee trở về Vũ Hán, Parker ở lại Đà Nẵng theo đuổi những kế hoạch riêng, còn tôi quay về Tam Kỳ với một tâm trạng lẫn lộn giữa tiếc nuối và hy vọng. DIMODO tan rã, nhưng những kỷ niệm ấy – những đêm debug cùng nhau, những lần tranh luận nảy lửa, những khoảnh khắc cười đùa qua những câu tiếng Anh vụng về – đã trở thành nguồn cảm hứng để tôi tiếp tục. Tôi nhớ một tôi đã nói vớ Parker: “The product can fail but the platform makes it very difficult for that to happen.” Lời nói ấy đã ở lại với tôi, như một ngọn lửa soi sáng con đường phía trước.

Dù làm việc một mình, tôi không bao giờ thực sự cô đơn. Những người bạn như Parker và Lychee đã để lại trong tôi những dấu ấn mãi mãi. Họ nhắc tôi rằng, đam mê không có biên giới, và một ý tưởng tốt có thể bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất – như một tách cà phê, một cuộc trò chuyện, hay một dòng code được viết trong đêm.

“Một sản phẩm có thể thất bại, nhưng một nền tảng tốt sẽ tạo ra những sản phẩm tốt hơn.”

Affiliate Marketing Và Giấc Mơ Hoa

Giao Vặt Tam Kỳ Và Giữ Giấc Mơ

Năm 2020, khi trở về Tam Kỳ với túi tiền gần cạn, tôi đối mặt với câu hỏi: Làm sao để kiếm tiền mà vẫn nuôi dưỡng đam mê? Tôi bắt đầu với Giao Vặt Tam Kỳ, một fanpage nhận mua hộ, giao hàng với giá 15k. Dù nhỏ bé, nhưng đó là cách tôi giữ cho giấc mơ của mình sống sót. Tôi chạy xe máy khắp Tam Kỳ, giao hàng dưới cái nắng gay gắt, chỉ để kiếm từng đồng nhỏ trả tiền VPS và tiếp tục viết code. Tôi nhớ những ngày giao hàng ấy , mỗi chuyến đi là một bài học về sự kiên nhẫn, về cách phục vụ người khác, và về giá trị của những điều nhỏ bé.

Giao Vặt Tam Kỳ không mang lại nhiều tiền, nhưng nó cho tôi một thứ quý giá hơn: thời gian để tiếp tục học hỏi. Tôi dùng số tiền ít ỏi ấy để duy trì domain, trả phí VPS, và suy nghĩ SEO. Tôi biết rằng, để đi xa hơn, tôi cần tìm cách biến đam mê của mình thành một nguồn thu nhập bền vững.

Từ 5 Nghìn Đồng Đến Top 66

Rồi tôi tìm đến Affiliate Marketing. Từ những ngày mày mò với Blogger, tôi đã biết đến MMO (Make Money Online), nhưng chưa từng thành công. Lần này, với kinh nghiệm và sự kiên trì, tôi xây dựng Samdy.vn, một website so sánh giá sản phẩm từ các sàn thương mại điện tử. Tôi dành hàng tháng trời để nghiên cứu từ khóa, tối ưu nội dung, và xây dựng hệ thống tự động hóa qua Golang. Tháng đầu tiên, tôi kiếm được 5 nghìn đồng chỉ là một con số nhỏ nhoi, nhưng đủ để tôi tin rằng mình đang đi đúng hướng.

Tháng thứ hai, con số tăng lên 500 nghìn, và sau vài tháng, tôi đạt được 1000$ đầu tiên. Samdy lọt vào top 66 website thương mại điện tử lớn nhất Việt Nam – một cột mốc tôi chưa từng dám mơ tới. Tôi nhớ cảm giác khi nhìn thấy số tiền đầu tiên được chuyển vào tài khoản, khi thấy website của mình xuất hiện trên trang đầu của Google. Đó là khoảnh khắc tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình được đền đáp.

Nhưng thành công không kéo dài. Khi thuật toán Google thay đổi, lượng người dùng nhiều khiến server bị sập, website của tôi tụt hạng, doanh thu giảm mạnh từ 1000$ xuống còn 2,5 triệu đồng mỗi tháng. Tôi học được bài học đắt giá: không nên chỉ dựa vào SEO. Tôi bắt đầu tìm kiếm những hướng đi mới, và đó là lúc tôi phát hiện ra cơ hội với Highlands Coffee.

Học Cách Chạy Ads, Kiếm Tiền Từ Group

Tôi chạy Ads Facebook để quảng bá Voucher Highlands Coffee, xây dựng một fanpage Kit Voucher và một group hơn 30.000 thành viên về chủ đề “Voucher Highlands Coffee”. Tôi không chỉ chia sẻ voucher, mà còn tạo ra một cộng đồng, nơi mọi người chia sẻ niềm vui và sự tiện lợi. Từ tháng 8 đến tháng 10 năm 2022, tôi kiếm được 200 triệu đồng (~10.000$) từ affiliate marketing và hệ thống tự động hóa của mình. Đó là minh chứng rằng sự tò mò, sáng tạo, và kiên trì có thể biến giấc mơ thành hiện thực.

Chiến dịch Highlands là một bài học về sự sáng tạo và tư duy đón đầu. Tôi nhận ra rằng, trong affiliate marketing, không chỉ cần kỹ thuật, mà còn cần hiểu tâm lý người dùng. Tôi “tiêm” vào tư duy của mọi người rằng tôi là người làm quảng cáo cho Highlands, dù thực tế tôi chỉ là một affiliate marketer. Tôi phát voucher miễn phí, chia sẻ voucher trên group, và biến những người dùng bình thường thành khách hàng tiềm năng.

“Trong affiliate marketing, không chỉ bán sản phẩm, mà còn bán niềm vui và giá trị cho người dùng.”

Hoa House Là Quán Cà Phê Mộng Mơ

Một Không Gian Của Đam Mê

Từ số tiền kiếm được qua affiliate marketing, tôi xây dựng Hoa House, một quán cà phê nhỏ tại Tam Kỳ. Ở đó, tôi không chỉ bán cà phê, mà còn bán những giấc mơ, những dại khờ, và những câu chuyện. Hoa House cũng là nơi tôi từng ngồi viết những dòng này, nơi tôi chia sẻ niềm đam mê và hy vọng với những người ghé thăm. Đó là minh chứng rằng đam mê, dù nhỏ bé, cũng có thể nở hoa.

Hoa House không chỉ là một quán cà phê, mà còn là một câu chuyện để tôi kể với chính mình. Tôi gieo trồng những giấc mơ tuổi trẻ, và trò chuyện với tâm hồn lạc lối về những giấc mơ của họ. Mỗi ly trà sữa ở Hoa House là một câu chuyện, mỗi khách hàng là một người giám hộ trên hành trình của tôi. Tôi đã kể cho những người bạn về những ngày tháng vật lộn với code, về những lần website của tôi tụt hạng, và về cách tôi đứng dậy sau mỗi thất bại. Cậu ấy rời đi với một nụ cười, và tôi biết rằng mình đã gieo được một hạt giống hy vọng.

Nơi Giấc Mơ Nở Rộ

Hoa House không chỉ là nơi tôi làm việc, mà còn là nơi tôi tìm thấy ý nghĩa. Tôi thiết kế từng góc nhỏ trong quán, từ chiếc bàn gỗ được lên kế hoặc, đến những giấc mơ được vẽ ra. Tôi muốn mỗi khách hàng khi bước vào Hoa House đều cảm nhận được sự mộng mơ, như thể họ đang bước vào một ngôi nhà của một kẻ mộng mơ. Tôi thường ngồi ở góc quen thuộc, mở laptop, và viết code trong khi nghe tiếng nhạc cũ vang lên. Đó là những khoảnh khắc tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng sống.

“Ở đây có bán mộng mơ” – Hoa House, nơi giấc mơ được gieo trồng và nở rộ.

Ngôi Nhà Online Của Một Kẻ Mộng Mơ

Gieo Hạt Tri Thức

Trong hành trình của mình, tôi tạo ra Kit Module, nơi tôi chia sẻ open-source của tôi và những mảnh ghép code mà tôi tâm huyết. Mỗi module là một hạt giống, có thể nhỏ bé như một hàm tiện ích để tối ưu hóa hiệu suất, hoặc lớn lao như một thư viện hoàn chỉnh để xử lý dữ liệu ... Tôi không mong chúng mang tên mình, mà hy vọng chúng sẽ truyền cảm hứng cho những lập trình viên khác, giúp họ tiếp tục hành trình sáng tạo của riêng mình.

Kit Module không chỉ là code, mà còn là một câu chuyện – câu chuyện về niềm tin vào open-source, vào sự chia sẻ tri thức, và vào khả năng của mỗi người trong việc tạo ra giá trị. Tôi đã dành hàng tháng trời để viết các module, từ những hàm đơn giản để xử lý chuỗi, đến những thư viện phức tạp để tích hợp API. Mỗi commit là một nhịp tim và hãy cùng nhau xây dựng một thế giới công nghệtốt đẹp hơn.

Truyền Cảm Hứng Cho Cộng Đồng

Với Kit Module, tôi không chỉ chia sẻ code, mà còn chia sẻ cách tôi học hỏi, cách tôi thất bại, và cách tôi đứng dậy. Tôi muốn những người trẻ, những lập trình viên mới vào nghề, thấy rằng họ không cần phải giỏi ngay từ đầu. Họ chỉ cần bắt đầu, cần tò mò, và cần kiên trì. Tôi thích và biết ơn mỗi follow từ GitHub. Đó là khoảnh khắc tôi biết rằng, những hạt giống tôi gieo đang bắt đầu nở hoa.

Tôi mơ về một ngày Kit Module trở thành một thư viện mà hàng ngàn lập trình viên sử dụng, không phải để nổi tiếng, mà để chứng minh rằng một người bình thường, xuất thân từ một thành phố nhỏ như Tam Kỳ, cũng có thể tạo ra giá trị cho thế giới. Tôi tin rằng, khi chúng ta chia sẻ tri thức, cả cộng đồng sẽ cùng nhau phát triển.

“Code không chỉ là công cụ, mà là cách chúng ta chia sẻ giấc mơ với thế giới.”

Giâc Mơ Độc Lập Công Nghệ Của Một Indie-Stack Developer

Sự Cô Đơn Của Tự Do

Ở tuổi 30, tôi chọn con đường Độc Lập Công Nghệ. Đó không phải là con đường của những startup hào nhoáng, không có những khoản đầu tư triệu đô hay đội ngũ đông đảo. Đó là con đường của tôi – một mình, với chiếc laptop, với Golang và với những giấc mơ dại khờ.

Độc lập không có nghĩa là dễ dàng. Tôi phải tự chịu trách nhiệm cho mọi thứ: từ viết code, thiết kế, triển khai, đến xử lý lỗi và thất bại. Có những ngày tôi cảm thấy cô đơn, không biết liệu mình có đang đi đúng hướng. Có những đêm tôi thức trắng, nhìn những dòng log chạy vô nghĩa, tự hỏi liệu sản phẩm của mình có bao giờ được ai đó chú ý. Nhưng chính sự cô đơn ấy lại cho tôi tự do – tự do để thử nghiệm, để thất bại, để sáng tạo mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ giới hạn nào.

Tôi chọn Golang không chỉ vì tốc độ và hiệu suất của nó, mà còn vì sự đơn giản và rõ ràng mà nó mang lại. Với Golang, tôi có thể kiểm soát từng chi tiết trong dự án, từ cách dữ liệu được xử lý đến cách hệ thống phản hồi. Mỗi dòng code tôi viết là một lời tuyên ngôn: tôi làm chủ sản phẩm của mình, và tôi làm chủ hành trình của mình.

Thành Công Là Gì?

Tôi không chạy theo tốc độ hay con số. Tôi không cần hàng triệu người dùng, chỉ cần vài trăm người thấy giá trị trong sản phẩm của tôi. Với tôi, đó là thành công. Mỗi dòng code tôi viết là một tác phẩm, không phải vì nó hoàn hảo, mà vì nó mang tâm huyết của tôi. Mỗi sản phẩm tôi tạo ra là một câu chuyện, một nhịp tim gửi đến cộng đồng.

Tôi nhận ra rằng, thành công không phải là doanh thu hay thứ hạng trên Google, mà là khả năng tạo ra giá trị thực sự cho người khác. Đó là triết lý sống của tôi – triết lý của một indie-stack developer mộng mơ.

“Thành công không phải là bao nhiêu người dùng bạn, mà là bao nhiêu người cảm nhận được giá trị từ sản phẩm của bạn.”

Lời Chào Của Một Kẻ Mộng Mơ

Những Giấc Mơ Không Bao Giờ Tắt

Tôi là Huỳnh Nhân Quốc, một indie-stack developer mộng mơ. Hành trình của tôi là những ngày tháng vật lộn với code, với thất bại, với những giọt mồ hôi và nước mắt. Nhưng trên tất cả, đó là hành trình của đam mê, của niềm tin, và của sự tự do.

Tôi viết ra câu chuyện này không để khoe khoang, mà để chia sẻ – chia sẻ về những giấc mơ nhỏ bé, những thất bại đau đớn, và những niềm vui giản dị khi thấy sản phẩm của mình chạm đến trái tim người khác. Tôi muốn nói với bạn, những ai đang đọc, rằng: Hãy dám mơ, dám bước đi, và dám sống thật với chính mình.

Cuộc sống này có thể khó khăn, nhưng chỉ cần bạn còn đam mê, còn nỗ lực, thì mỗi ngày đều là một cơ hội để gieo hạt, để nở hoa, và để biến giấc mơ thành hiện thực. Tôi vẫn đang đi trên con đường ấy, và tôi tin rằng, dù nó có gập ghềnh, đó là con đường đáng sống.

Một Lời Nhắn Gửi

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng mình sẽ tiếp tục viết code, tiếp tục gieo hạt, tiếp tục mộng mơ và dại khờ. Bởi vì với tôi, công nghệ không chỉ là những cỗ máy hay thuật toán. Công nghệ, khi được viết bằng cả trái tim, có thể trở thành một câu chuyện đẹp. Tôi hy vọng câu chuyện của tôi sẽ truyền cảm hứng cho bạn, dù bạn là một lập trình viên mới vào nghề, một người đang chật vật với giấc mơ của mình, hay chỉ đơn giản là một người yêu thích những câu chuyện về đam mê.

Hãy ra ngoài khi trời còn sáng, hãy để đam mê dẫn lối, và hãy để công nghệ trở thành câu chuyện đẹp của bạn. Tôi vẫn đang ở đây, tại Tam Kỳ, trong một quán coffee nào đó, viết code và mơ về những điều lớn lao. Và tôi tin rằng, chỉ cần bạn dám bước đi, bạn cũng sẽ tìm thấy con đường của riêng mình.

Hãy ra ngoài khi trời còn sáng, hãy để đam mê dẫn lối, và hãy để công nghệ trở thành câu chuyện đẹp của bạn.

Huỳnh Nhân Quốc
Một indie-stack developer mộng mơ giữa những dòng code.
06/09/2025 Tại Tam Kỳ, Đà Nẵng, Việt Nam.

Blog cá nhân · Github